Em da đen và người chú cặc dài thèm chịch

– Đây là mộ của ông cố và bà cô
Bà nội giải thích như vậy mỗi khi tôi cùng Vân giẫy xong một cái mộ. Hai bàn tay tham lam của tôi đã tiến xuống mông rồi vòng ra phía trước. Căn chòi ngày nào thật lạnh lẽo, giờ đây thật ấm cúng, nhất là trong những giây phút này. Vài tháng sau khi tôi đến, một lần tôi đang leo lên cây mít hái trái, tôi phát hiện ra có một cô bé độ chừng 15-16 từ phía bên kia, đứng nhìn tôi. Em tuột quần và ngồi đại xuống. – Sao vậy em? Tay tôi vừa chạm vào, mặt em chuyển sang đỏ bừng
– Anh không có chọc, nhưng thấy em vất vả quá, anh muốn em vui vậy mà
Da mặt mịn màng hồng hào. Suốt cuộc đời của tôi cũng không sao tìm lại được hình bóng của nàng. Bà nội nhờ tôi tảo mộ (giẫy cỏ mã), có cả cô gái tên Vân,là hàng xóm của bà nội. Khi tôi về ở, mỗi khi chúng nó thấy tui la giả vờ lại hỏi vài câu rồi lảng lảng bỏ đi, không đứa nào dám dòm ngó. Em đã phát hiện tôi nhìn trộm em, vậy mà tôi cứ tưởng em không hề hay biết. So với lông của tôi, của em ngắn bằng một phần 3. Những ngày sau đó nó dạn dần, và trở thành người giúp tôi mỗi khi tôi hái trái cây. Nó mất khi vừa tròn hai tháng tuổi do bị trúng đạn của giặc, nay đã mười sáu năm
Tôi thẩn thờ khi nghe tin này.