La liếm húp em ny vú bự body ngon phê lòi

Sài Gòn thất thủ như vầy, tính mạng là cái hắn lo lắng đầu tiên, dù hắn và gia đình chưa từng có “nợ máu” gì với ai. Hồi xưa má hắn chủ trương nước sông không phạm nước giếng, chỉ lo kinh doanh, còn hắn thì chỉ mê gái nên càng không quan tâm chánh trị gì hết. Suốt cả đoạn đường dài, hai bên vệ đường gần như bị phủ kín một màu xanh rêu của đồ lính ngổn ngang, cho thấy cơn hoảng loạn của bại binh khi cởi bỏ đồng phục trong lúc bỏ chạy. Chời ơi! Hắn cùng vợ con chỉ dám ru rú trong nhà, hồi hộp hóng hớt chứ không ra đường vẫy cờ chào đón như mấy người mới chỉ hôm qua còn hoạt động “chìm”, bây giờ đã vui mừng công khai thân phận theo “phía bên kia”, bên thắng trận. Oh no! Những chuỗi ngày ăn chơi của hắn đã có lý do để nối lại, nhất là trong giai đoạn dân gian hay nói: vợ cấn bầu, chồng lén ra ngoài “giải khát”; vợ đi đẻ, em vợ lại cấn bầu!